Người xưng Đại Lực Vương,. Một kiếp chẳng tầm thường.
Tam giới hùng khí thế. Bốn châu biết đại danh.
Hào kiệt trong ma giới. Thiên hạ chốn vui chơi.
Bỗng nhiên Phật đạo đến. Quê nhà hóa tha hương.
Tâm ma theo sát bóng. Chính quả giấu trong lòng.
Ngày xưa, Ngưu Ma Vương quy y Phật môn, chưa đến trăm năm đã tu hành viên mãn, trở về Hỏa Diệm Sơn.
Thiết Phiến và Bình Bình vô cùng vui mừng, lớn tiếng chúc mừng Ngưu Ma Vương quay về, còn bày tiệc rượu đón gió tẩy trần cho Ngưu Ma Vương.
Trong bữa tiệc, thổ địa Hỏa Diệm Sơn hỏi: “Đại Vương sao lại trở về vội vàng như vậy?”
Ngưu Ma Vương chỉ đáp: “Có một vị cố nhân, trước đây có chút hiểu lầm, nay người ấy đã giúp ta lập công, Bồ Tát bèn cầu xin Phật Tổ ban cho ân điển, thả ta về. Từ nay về sau, ta sẽ ở bên cạnh các người, không đi đâu nữa.”
Từ ngày đó, tính tình của Ngưu Ma Vương thay đổi hẳn. Tính cách phóng khoáng, ngang tàng trước đây không còn nữa. Ông từ chối mọi lời mời tiệc tùng, không còn du ngoạn bốn phương, mà ngược lại, ngày ngày ở lại Hỏa Diệm Sơn, cùng Thiết Phiến Công Chúa lo liệu việc nhà, huấn luyện binh lính họ Ngưu, vô cùng an ổn.
Lại qua vài chục năm, Hồng Hài Nhi được Bồ Tát chỉ bảo, quay về Hỏa Diệm Sơn để phụng dưỡng song thân. Cả nhà bốn người, cũng có một quãng thời gian hòa hợp vui vẻ.
Sau đó, Thiết Phiến Công Chúa dần dần nhận ra những điểm khác thường ở Ngưu Ma Vương. Ông ngày càng gầy gò, dung nhan dần lộ vẻ già nua, ăn uống ít đi, dường như có những suy tư nặng nề đè nén trong lòng. Điều kỳ lạ hơn nữa là, Ngưu Ma Vương đôi khi biến thành chân thân, ẩn mình trên đỉnh núi, nằm bên sườn núi mà nôn khan.
Nữ hầu của Thiết Phiến Công Chúa là Mao Nữ nói: “Đại Vương có lẽ mắc phải chứng bệnh hiếm gọi là bệnh Ngưu Hoàng.”
Nữ hầu của Bình Bình là Hồ Nữ nói: “Đại vương tự biết tội lỗi trong quá khứ nặng nề, có lẽ đã học được pháp khổ hạnh ở Linh Sơn, đang tu hành vậy.”
Thổ địa Hỏa Diệm Sơn nói: “Tâm thần của Đại Vương luôn bị giam cầm trong những chuyện quá khứ với vị cố nhân kia, không thể thoát ra được. Những chuyện quá khứ đó đã trở thành một chiếc gông vô hình, ông ấy không thể chạy thoát được.”
